2
hộ từ khi nó được viết ra lần đầu, đã sơn hay vẽ, đã điêu khắc, quay thành
phim, đã trình diễn v.v và việc bảo hộ này là tự động. Nói cách khác, theo
nhiều hệ thống pháp luật khác nhau, thông thường việc bảo hộ quyền tác giả
là 50 năm sau khi tác giả mất.
Bảo hộ pháp lý đối với quyền tác giả đối với các tác phẩm gốc bao
gồm hai loại quyền khác biệt: các quyền kinh tế và tinh thần. Quyền về kinh tế
bao gồm các quyền của tác giả đối với việc kiểm soát việc sao chép và phổ
biến tác phẩm tới công chúng, bao gồm phát sóng, trình diễn trước công
chúng, phỏng theo, dịch, đọc, kể trước công chúng, trưng bày, phân phát v.v.
Các quyền về tinh thần bao gồm quyền phản đối sự xuyên tạc, cắt xén, hay
sự sửa đổi khác tác phẩm của tác giả có thể gây tổn hại tới danh dự hay
danh tiếng và quyền này gắn với quyền của người sáng tạo ra tác phẩm.
Các ví dụ về quyền tác giả bao gồm:
• Phan viết quyển sách kể về kinh nghiệm của mình ở Himalayas;
• Durong, nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp chụp một số bức ảnh về Vịnh
Hạ Long cho cuộc triển lãm nghệ thuật nhiếp ảnh;
• Nguyen đã chuẩn bị một trò chơi máy tính mới.
Công ước Berne về bảo hộ tác phẩm văn học và nghệ thuật năm 1971 đã
bảo hộ quyền tác giả ở cấp độ quốc tế. Việt Nam là thành viên của Công ước
này. Các yêu cầu của Công ước này và một số hiệp định khác ảnh hưởng
đến quyền tác giả sẽ được nghiên cứu ở phần riêng khác. Quyền tác giả
cũng được bảo hộ tại hầu hết các nước theo các quy định của luật pháp trong
nước. Luật quốc gia và thực tiễn thi hành phải phù hợp với các tiêu chuẩn
quốc tế đã được thống nhất trong các hiệp định đã được ký kết hoặc tham gia
đối với các nước liên quan.
Tác phẩm được hưởng bảo hộ quyền tác giả không thể được sử dụng
mà không có sự đồng ý của chủ sở hữu quyền đó. Cũng có một số trường
hợp ngoại lệ hạn chế được quy định trong luật quyền tác giả quốc gia. Các ví
dụ bao gồm việc sử dụng tác phẩm, theo một số điều kiện nhất định, cho mục
đích giảng dạy, nghiên cứu khoa học và cho việc đưa tin các sự kiện hiện tại.
Quyền liên quan: Quyền này còn được biết đến là “quyền kề cận” liên
quan đến các loại khác của chủ sở hữu quyền, như những người trình diễn
(như diễn viên, ca sỹ và nhạc sỹ), những nhà sản xuất bản ghi âm và các tổ
chức phát thanh. Các quyền này thuộc về những nhóm liên quan đến quyền
tác giả:chủ sở hữu của quyền “liên quan” hay quyền “kề cận”.
Một số ví dụ về các quyền liên quan bao gồm:
Một người chơi pi-a nô chơi nhạc jazz do nhà soạn nhạc sáng tác;
Một diễn viên diễn một vai trong một vở kịch;
Một công ty ghi âm sản xuất một số bài hát do nhiều tác giả và nhà
soạn nhạc viết.
Ở cấp độ quốc tế, “quyền liên quan” được đề ra tại Công ước quốc tế
về bảo hộ các nhà biểu diễn, nhà sản xuất bản ghi âm và các tổ chức phát
sóng (Rome, 1961). Việt Nam là thành viên của Công ước này. Giống như
3
quyền tác giả, luật pháp của các nước cũng có những quy định bảo hộ quyền
liên quan.
2.Quyền sở hữu công nghiệp
Quyền sở hữu công nghiệp bao gồm hai loại chính:
(1) Các quyền chủ yếu nhằm thúc đẩy sự đổi mới, kiểu dáng, và sáng tạo
công nghệ, ví dụ, sáng chế (được bảo hộ bởi bằng sáng chế), thiết kế
bố trí mạch tích hợp, kiểu dáng công nghiệp và bí mật thương mại.
Việc bảo hộ các quyền trên thường được quy định trong các luật liên
quan trong một thời hạn nhất định (điển hình là 20 năm đối với sáng
chế) và:
(2) Các quyền được quy định nhằm bảo hộ các dấu hiệu phân biệt- trong
các nhãn hiệu đặc biệt (dấu hiệu phân biệt hàng hoá hay dịch vụ của
người này đảm trách với hàng hoá hay dịch vụ do những người khác
tiến hành) và các chỉ dẫn địa lý (chỉ dẫn phân biệt nguồn gốc hàng hoá
từ một nơi mà đặc điểm được đưa ra là đóng góp cần thiết đối với
nguồn gốc địa lý. Việc bảo hộ có thể kéo dài không hạn định với điều
kiện dấu hiệu nêu ra ở đây tiếp tục được phân biệt.
Sáng chế: Một sáng chế đề cập đến quyền độc quyền được đảm bảo
đối với một sáng chế. Nó có thể là một sản phẩm hay một quy trình mà đưa
ra được cách mới trong việc tiến hành một cái gì đó hoặc đưa ra một giải
pháp mới nhằm giải quyết một bế tắc. Nhà nước bảo hộ quyền sáng chế cho
người sáng chế về các kết quả của người sáng chế trong một lĩnh vực công
nghệ. Do đó, cho phép người sáng chế thực hiện quyền cá nhân của mình
đối với sáng chế trong một thời gian nhất định (thông thường là 20 năm) hay
cho phép người khác thực hiện quyền đó. Chủ sở hữu sáng chế có thể bán
quyền sáng chế cho người khác, người này sau đó trở thành chủ sở hữu mới
của sáng chế. Khi việc bảo hộ sáng chế hết thời hạn thì sáng chế trở thành
lĩnh vực chung.Để được bảo hộ là một sáng chế, sáng chế đó phải:
•
•
•
•
Có tính thực tiễn và vận hành như những gì người nộp đơn trình bày;
Chỉ ra yếu tố của “cái mới”.
Liên quan đến “bước sáng chế ”- sáng chế phải không hiển nhiên đối
với một số người có trình độ và kinh nghiệm trong lĩnh vực công nghệ
của sáng chế.
Được chấp nhận là “sáng chế” theo luật của nước nơi yêu cầu đối với
một sáng chế.
Một số ví dụ về sáng chế bao gồm:
• Hộp đen của máy bay;
• Ánh sáng đèn;
• Bộ vi xử lý (của máy tính)
Một sáng chế thường được bảo hộ tại văn phòng bảo hộ sáng chế của
một nước, hoặc văn phòng khu vực thực hiện việc bảo hộ cho một số nước,
ví dụ như văn phòng sáng chế châu Âu ở Munich, Đức. Theo các hệ thống
khu vực này, người nộp đơn yêu cầu bảo hộ sáng chế tại một nước hay nhiều
nước và từng nước quyết định liệu có đưa ra việc bảo hộ sáng chế trong
4
phạm vi biên giới của mình. Tổ chức sở hữu trí tuệ thế giới đã áp dụng Hiệp
định hợp tác sáng chế năm 1970, quy định việc đệ trình một hồ sơ sáng chế
quốc tế đơn lẻ. Điều này có nghĩa là, bằng việc làm một hồ sơ, người yêu cầu
có thể yêu cầu bảo hộ ở nhiều nước thành viên của Hiệp định hợp tác sáng
chế khi yêu cầu.
Quyền sáng chế thường được thực thi bởi Toà án. Ở hầu hết các
nước, Toà án có thể ban hành lệnh nhằm yêu cầu chấm dứt việc vi phạm
sáng chế và, hoặc yêu cầu bồi thường thiệt hại do vi phạm. Ngược lại, Toà án
cũng có thể tuyên bố sáng chế hết hiệu lực do bên thứ ba đưa ra lý do chính
đáng.
Nhãn hiệu: Nhãn hiệu là dấu hiệu khác biệt phân biệt hàng hoá hay
dịch vụ nhất định của một người hay một công ty. Nhãn hiệu có thể là một hay
kết hợp nhiều chữ, từ, cụm từ, âm nhạc hay âm thanh, hình dạng, logo hay
diện mạo bên ngoài của việc đóng gói được sử dụng như những đặc điểm
riêng biệt.
Quy định về nhãn hiệu dành cho chủ đăng ký quyền độc quyền sử
dụng nhãn hiệu như một tên nhãn hiệu đối với hàng hoá hay dịch vụ được ghi
rõ trong đăng ký hay cho phép người khác sử dụng nó và trả tiền cho chủ sở
hữu. Quy định về nhãn hiệu khuyến khích sáng kiến và sự báo bạo trên phạm
vi toàn cầu bằng việc thưởng cho chủ sở hữu nhãn hiệu sự công nhận và một
số tiền nhất định. Nhãn hiệu được nhận ra từ nguồn hay gốc của hàng hoá
hay dịch vụ, do đó đưa ra việc bảo hộ đáng kể cho khách hàng, chống lại việc
nhầm lẫn hay lừa dối của những kẻ làm hàng giả. Một số ví dụ về nhãn hiệu
bao gồm:
•
Tên nhãn hiệu Coca-Cola and Pepsi.
Nhãn hiệu không cần phải đăng ký. Tuy nhiên, một người chủ sở hữu
đăng ký nhãn hiệu sẽ dễ dàng hơn để kiện thành công người khác, người sử
dụng nhãn hiệu giống như nhãn hiệu của chủ sở hữu hay giống hàng hoá hay
dịch vụ của chủ sở hữu. Điều quan trọng cần phải lưu ý là, tác động của việc
đăng ký còn giới hạn ở một nước (hoặc, trong trường hợp đăng ký khu vực ở
nhiều nước) liên quan. Đăng ký quốc tế về nhãn hiệu được thực hiện có thể
theo một hệ thống (quy định của Tổ chức sở hữu trí tuệ thế giới) theo Thoả
thuận Madrid liên quan đến đăng ký nhãn hiệu và Nghị định Madrid 1989. Một
người có mối mối liên hệ (về quốc tịch, nơi ở v.v) với bên ký kết đối với một
hay cả những hiệp định quốc tế này có thể, dựa vào đơn yêu cầu hay việc
đăng ký với văn phòng nhãn hiệu của nước đó, đạt được việc đăng ký quốc
tế sẽ hoạt động tại một hay tất cả các nước khác của Hiệp hội Madrid.
Thời hạn bảo hộ của các nước khác nhau nhưng nhãn hiệu có thể
được gia hạn vô định căn cứ vào giới hạn thời gian trả các phí bổ sung. Trong
trường hợp tranh chấp, Toà án sẽ cưỡng chế việc bảo hộ nhãn hiệu.
Kiểu dáng công nghiệp: Một kiểu dáng công nghiệp là trang trí hay
thẩm mỹ bề ngoài của một vật phẩm. Thẩm mỹ bề ngoài có thể do nhiều yếu
tố tạo nên. Những yếu tố này có thể là ba chiều (hình khối hay bề mặt của vật
5
phẩm)_hay hai chiều (như các đường kẻ, mẫu hay màu sắc …) Kiểu dáng
công nghiệp có thể được áp dụng đối với nhiều loại sản phẩm- từ đồng hồ và
đồ trang sức cho đến các thiết bị điện tử, hàng hoá dành cho giải trí và cấu
trúc kiến trúc.
Các ví dụ về kiểu dáng công nghiệp bao gồm:
• Biểu tượng của xe Mercedes ;
• Hình dạng của lon Coca-Cola
Một số lượng sản phẩm, ví dụ lon Coca-Cola có thể bao gồm cả
kiểudáng lẫn nhãn hiệu. Vậy thì đâu là sự khác nhau giữa nhãn hiệu và kiểu
dáng? Một sáng chế bao hàm chức năng, hoạt động hay kết cấu của một
sáng chế mới trong khi kiểu dáng bảo hộ vẻ bề ngoài của một sản phẩm.
Để có thể được bảo hộ,một kiểu dáng công nghiệp thông thường phải
“nguyên bản chính” và “mới”. Các nước khác nhau sử dụng tiêu chí khác
nhau đối với các điều kiện và quá trình đăng ký sẽ khác nhau. Bảo hộ kiểu
dáng công nghiệp nghĩa là, nếu không có sự đồng ý của chủ kiểu dáng công
nghiệp được bảo hộ thì có thể không được làm, bán hay nhập khẩu vật phẩm
mang hoặc thể hiện kiểu dáng sao chép hay cơ bản là sao chép kiểu dáng
được bảo hộ.
Khi một kiểu dáng được đăng ký thì thông thường sẽ được cấp giấy
chứng nhận đăng ký. Một người hay thực thể đã đăng ký kiểu dáng thì chắc
chắn kiểu dáng đó sẽ được bảo đảm quyền độc quyền, chống lại việc sao
chép mà không có sự đồng ý của chủ sở hữu hay làm nhái (bắt chước) kiểu
dáng đó của các bên thứ ba.Thời hạn bảo hộ của kiểu dáng công nghiệp
thường trên 5 năm và có thể gia hạn thời hạn lên đến 15, 25 năm đối với hầu
hết các trường hợp. Một kiểu dáng công nghiệp cũng có thể được bảo hộ
theo luật chống cạnh tranh không lành mạnh, nhưng điều này phụ thuộc vào
luật pháp của nước liên quan.
Bảo hộ sở hữu công nghiệp thường được giới hạn ở nước được bảo
hộ. Tuy nhiên, theo theo Thoả thuận Hague về việc trả tiền quốc tế của kiểu
dáng công nghiệp năm 1925 do Tổ chức sở hữu trí tuệ thế giới quy định thì,
thủ tục nộp tiền đã được thiết lập nhằm có được việc đăng ký quốc tế. Với
việc nộp một khoản tiền cho Tổ chức thương mại thế giới, người nộp đơn có
thể đảm bảo kiểu dáng của mình sẽ được bảo hộ tại nhiều nước thành viên
của Thoả thuận Hague như chủ sở hữu mong muốn.
Chỉ dẫn địa lý: Chỉ dẫn địa lý được bảo hộ khi một dấu hiệu nhận biết
nguồn gốc hàng hoá hay sản phẩm từ một quốc gia, khu vực hay địa phương,
nơi có chất lượng, tiếng tăm hay những đặc điểm khác của hàng hoá hay sản
phẩm mà về cơ bản, có thể gắn với nguồn gốc địa lý của nó.
Một ví dụ được nhiều người biết đến về chỉ dẫn địa lý là
Champagne,nơi rượu được sản xuất tại vùng Champagne ở Pháp. Một số ví
dụ khác về chỉ dẫn địa lý là vải tơ lụa của Thái Lan và gạoBasmati ở Ấn Độ.
Thiết kế bố trí mạch tích hợp bán dẫn: Với cách nhìn về tầm quan
trọng của công nghệ hiện đại và dựa vào máy tính, các nhà lập pháp của
6
nhiều nước đã quy định việc bảo hộ cụ thể đối với thiết kế các mạch điện tử
sử dụng trong máy tính và nhiều sản phẩm điện tử như radio và tivi. Mục đích
của luật pháp là nhằm bảo hộ tổ vi mạch điện tử. Ngoài ra còn được biêt đến
như là mạch tích hợp, đóng vai trò chính trong sự tiến bộ của công nghệ từ
đầu những năm 1980.
Theo quy định của Hiệp định TRIPS, các thành viên của WTO được
yêu cầu bảo hộ thiết kế bố trí mạch tích hợp phù hợp với các quy định của
Hiệp định về sở hữu trí tuệ liên quan đến bố trí mạch tích hợp năm 1989
(thông thường đề cập như là Hiệp định Washington) và trong bất cứ trường
hợp nào thì Hiệp định này vẫn chưa có hiệu lực thi hành.
Bảo hộ thông tin bí mật: Thông tin bí mật, bí mật thương mại hay bằng
cách nào để biết bao bao gồm thông tin thương mại hay biết bằng cách nào.
Bí mật thương mại được bảo hộ theo các quy định của cạnh tranh không lành
mạnh. Theo đó, các hệ thống pháp lý khác nhau quy định các chế tài chống
lại các hành vi cạnh tranh trái với hoạt động thương mại trung thực như làm
nhầm lẫn hay lừa dối khách hàng và làm mất uy tín đối với người cạnh tranh.
Ở các nước theo hệ thống thông luật, học thuyết “làm hàng giả” (miêu tả sai
hàng hoá thương mại của một người hay dịch vụ của người khác dẫn đến
thiệt hại, sử dụng cùng nhãn hiệu mà không được sự cho phép của chủ sơ
hữu) có thể cũng được áp dụng.
Tại sao quyền sở hữu trí tuệ lại quan trọng?
Pháp luật đầy đủ về quyền sở hữu trí tuệ và việc thi hành hiệu quả pháp luật
này là rất quan trọng, bởi lẽ:
•
•
•
•
•
•
•
•
Khuyến khích sự sáng tạo;
Khuyến khích các nhà sáng tạo công bố sáng chế của mình thay vì giữ
nó cho chính bản thân;
Khuyến khích đầu tư và chuyển giao công nghệ;
Thúc đẩy dòng chảy thương mại;
Thúc đẩy công bằng và công lý;
Bảo vệ nghệ thuật và văn hoá bản địa ;
Bảo vệ khác hàng và công chúng nói chung;
Cung cấp điều kiện cho việc bảo hộ sở hữu trí tuệ./.
Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016
Quyền sở hữu trí tuệ trong bối cảnh quốc tế
03:31
No comments
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét